Tình cờ thấy đoạn clip này do người quen post trên facebook. Không có một chú thích nào về thông tin mà mình có thể hiểu, ngoại trừ dòng chữ "Ukraine got talent". Dù không hiểu gì về lời dẫn hay chữ viết nhưng nghệ thuật tự nó không có ngôn ngữ. Những hình ảnh, những giai điệu đi kèm chỉ có thể nói là tuyệt vời.
Cách người nghệ sĩ sử dụng cát để vẽ nên những khung cảnh rồi xóa chúng đi để thay bằng những khung cảnh khác tự nó truyền cảm hơn muôn lời nói. Đôi tay cô ấy lúc tỉ mẫn, mềm mại, lúc như giận dữ, dứt khoát, những khung hình lúc nên thơ, lãng mạn, khi mờ ảo, dữ dội. Một giai điệu trầm buồn xuyên suốt quá trình biểu diễn, một cảm giác khó tả lắng đọng sau khi xem.
Author: truongan
-
What an amazing clip!!
-
Không nên kéo thả với 7-zip
Vừa mới phát hiện nếu chọn lệnh extract từ context menu hoặc cửa sổ chính của 7-zip thì file được write ngay vào thư mục đích mà không thông qua system temporary folder, ngược lại nếu kéo thả file sẽ được write vào temporary folder sau đó mới copy qua thư mục đích. Hài thật.
-
Surprise
Giải nhất khối phần mềm nguồn mở, olympic tin học. Quá bất ngờ, nhưng bất ngờ không phải vì sự tiến bộ của mình mà vì sự may mắn ngạc nhiên của nó. Chỉ có 32 thí sinh của 11 đội từ 9 trường ĐH, có nhiều trường rõ ràng chưa chuẩn bị gì cho khối thi này mà chỉ ôn thi thuật toán rồi dư người đẩy vô đây thi luôn. Một kết quả gọn gàng và suôn sẻ.
-
13/9/2009
Viết trễ một ngày!
Hôm qua là ngày đầy năm ông ngoại mẹ đã về quê từ trước đó một tối để lo chuẩn bị. Sáng mình về, về vào cái giờ không trễ cũng không sớm, 7h sáng mình khởi hành. Trong lòng muốn về kịp trước để dự nghi thức cúng, nhưng hành động thực tế thì lại không được như vậy. Mình về lúc vừa cúng xong, mọi người trong nhà đang dọn dẹp và chuẩn bị vào bàn. Chẳng ai nói gì mình cả, gia đình mình vốn không phải khe khắt nghi lễ, mình cũng chẳng biết ất giáp gì về cách thức cúng kiến, trình độ bếp núc thì dừng ở mức "nấu ăn còn châm chước, nấu đám thì hông được con à".
Đám giỗ trước giờ với mình là dịp về quê chơi, chạy lanh quanh phụ ngoại, phụ mẹ, phụ mấy dì mấy mợ những việc con con, ai kêu bưng cái gì đi đâu thì bưng tới đấy. Tất cả những gì trong đám giỗ chỉ là bưng những dĩa thức ăn mấy dì sắp sẵn từ dưới bếp lên nhà trên, để vào bộ ván gõ, sau đó chạy loanh quanh chờ những cây nhang đã cắm trên bàn thờ tự lúc nào cháy tàn để bưng thức ăn xuống. Cứ vậy năm này qua năm khác. Chẳng mấy khi mình chạy lên nhà trên trừ công việc bưng thức ăn, mình thích nhà dưới này, đồ ăn dưới này nhiều hơn, những câu chuyện về xóm làng, về chuyện cơm, chuyện nước cũng gần gũi dễ nghe hơn những cuộc luận đàm thời sự mà xen lẫn hơi men ở nhà trên.
Thế rồi năm cấp 3, lúc thằng bạn kể với mình những công việc bày mâm, thắp nhang, đọc kinh mà nó phải làm vì ba nó đã không còn, mình chỉ biết nghe và im lặng chờ đến chủ đề khác. Những công việc đó trước giờ là của ông ngoại. Ông ngoại đã làm một cách âm thầm hay do chính mình đã không để ý? Tại sao phải chờ đến khi bạn nhắc mình mới ngớ ra lâu nay ai đã đưa thức ăn từ bộ ván lên bàn thờ, ai đã thắp những nén hương kia?
Đám giỗ năm nay cũng có ông ngoại, nhưng vị trí ông ngoại giờ "khác" những năm trước rồi. Giờ chỉ còn một ngoại mà thôi, rồi cũng sẽ đến một ngày, một ngày khi mà những cái việc mình không bao giờ để ý trước kia truyền tới tay mình, khi đó sẽ ra sao đây? Bất chợt thấy buồn. Giữa muôn người thân, với bầy em họ ríu rít rủ đi chơi nhưng lòng cứ thấy buồn buồn. Bọn nó còn chưa hết cấp một nên chắc cũng chỉ như mình ngày xưa, còn lâu mới biết buồn Người lớn trong nhà hầu hết ít thể hiện cái buồn, có lẽ cái mệt của một đêm thức khuya dậy sớm nấu ăn nó dễ phát hiện hơn cái buồn. Ô thế hoá ra chỉ còn mình ta buồn. Buồn tự hỏi vì sao mình tệ thế? Buồn tự hỏi khi nào mình mới khá lên…. buồn.
-
Mưa chiều.
Chiều nay trời mưa! Một cơn mưa rất lạ!
Mưa rào rào nặng hạt với sấm chớp đinh tai nhưng bầu trời vẫn cứ sáng! Những ánh sáng vàng rực óng ả chiếu lên bức tường sau hè. Mưa to cứ to! Trời sáng cứ sáng! Tưởng như mưa và nắng đang tranh đấu với nhau một trận kịch chiến. Khung cảnh thật kỳ vĩ. Nhớ hôm nào một mình đứng cầm dù đợi xe bus trong cơn mưa tương tự thế này, đẹp tuyệt. Tiếc rằng lúc này không xách dù ra đứng giữa đường ngắm được :).
Mình vốn chả thích mưa, mưa gợi cho mình lắm cảm xúc, chẳng phải lúc nào cũng dễ chịu, nhưng âu cũng làm thêm chút thi vị cho đời. Mưa buồn, nhưng nếu không có mưa chắc chết mất. Đặc biệt là những lúc mưa mưa nắng nắng thế này. Mưa xua tan cái nắng oi ả của xứ sở nhiệt đới này nhưng mưa không độc chiếm bầu trời, mưa vờn nhau với nắng tạo thành những hiệu ứng ánh sáng tuyệt vời. Mình từng mê mẩn với hiệu ứng ánh sáng của bầu trời trong film Lord of the Rings: The return of the King, thì lúc được đứng giữa khung cảnh ấy như thế này 🙂 Tuyệt!
Tiếc cái là từ trong cái nhà khu tập thể của mình mà ngắm mưa thì chỉ có thể thấy… nhà hàng xóm nên tranh thủ lúc cảm hứng chưa phai nhạt đi dọn dẹp lại nhà một tí vậy. Cố gắng làm trước khi mẹ về, mình vẫn không muốn mẹ thấy mình làm việc nhà 😀 Cứ thấy mãi như thế thì sau này mẹ sẽ không còn khen khi thằng con quý hoá bỗng siêng đột xuất thế này nữa. Quan điểm 2 mẹ con trong việc nhà chưa bao giờ gặp nhau. Mình chỉ dọn nhà khi nào nó… "dơ hết chịu nổi" còn với mẹ thì đó là nghĩa vụ hằng ngày. Chắc tại mình lười hơn :D. Ngồi rửa chén ngoài hiên mà mưa nó cứ hắt vào, gợi nhớ đến lý do vì sao mình ghét mưa :), mà rửa chén lại vốn chẳng phải việc mình thích, trong số các việc nhà nó đáng ghét chỉ đứng sau giặt đồ. Đứng trước đống chén "như nhà có đám giỗ" thế này thôi thì… rửa phân nửa rồi chuyển sang quét – lau nhà vậy 😀 Dẫu gì mình cũng không phải cô tấm từ thị chui ra để dọn dẹp nhà cửa tinh tươm từ đầu đến cuối được, siêng cũng có hạn thôi, mẹ sắp về rồi :).
Bây giờ muốn ước giá mà trời mưa kiểu này thường xuyên hơn, nhưng lòng lại sợ mưa thường quá nó đâm ra nhàm. Ôi mình thật là, vừa tham lam vừa… quái gở 🙂
-
Cách bật chế độ AHCI trong window (Vista and later only)
Chế độ AHCI (Advanced Host Controller Interface) trong SATA Controller cho phép tận dụng tối đa các tính năng của ổ cứng SATA như hotplug (cắm nóng ổ cứng), NCQ (Native Command Queuing). Nhưng để tương thích với các hệ điều hành cũ thì mặc định hầu hết chipset tắt chế độ này và coi ổ SATA như một ổ IDE bình thường. Để bật lại chế độ này ta chỉ cần chỉnh trong BIOS Settings.
Vấn đề là khi window được cài, nếu nó nhận thấy máy tính không bật chế độ AHCI nó cũng sẽ không kích hoạt driver AHCI, không có options nào trong control panel cho phép bạn bật driver này và nếu Enable AHCI từ BIOS khi window không load driver bạn sẽ không thể khởi động win.Để bật driver này ta vào registry, tìm khóa:
HKEY_LOCAL_MACHINE\SYSTEM\CurrentControlSet\services\msahci
Sau đó vào tìm biến Start, sửa giá trị của nó thành 0
Sau đó ta có thể vào BIOS enale AHCI và để window khởi động lại 2 lần là hòan tất.Lưu ý:
Windows XP trở về trước không có sẵn driver AHCI. Bạn sẽ phải cài driver trước, làm theo hướgn dẫn đi kèm driver trước khi bật AHCI. Không có driver AHCI chung cho mọi chipset, phải tự tìm đúng driver cho chipset của mình.
Ai lười sửa registry có thể dùng luôn file này: ahci.reg -
Chiếc máy tính đầu tiên.
Tham gia mặt trận máy tính cũ – tri thức mới trong chiến dịch mùa hè xanh của trường, bất chợt nhớ lại thuở xa xưa.
Tôi được đặt tay lên máy vi tính lần đầu năm lớp 7 (mọi người tự tính tuổi nha, ko có lưu ban năm nào đâu). Thuở ấy với tôi làm việc trên máy tính bao gồm: với gõ văn bản, đĩa mềm, chơi game lúc giữa giờ và… hết! Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng với tôi nó cuốn hút kỳ lạ. Chạm tay vào máy tôi có cảm giác như mình là một nhân viên văn phòng thực thụ, chỉ cần lướt tay lách cách trên bàn phím là đã trưởng thành chứ không còn là thằng nhóc tì cấp hai nữa. Một bộ máy Dell mà tại thời điểm được mua cũng đã 6 năm tuổi với CPU pentiumII 133MHz, ram 128MB, ổ cứng 6GB! Món cổ vật đó khi ấy bằng 4 tháng lương của mẹ cộng số tiền lì xì suốt 2 năm THCS và nó là cả một giấc mơ đã thành hiện thực.
Suốt cái ngày đầu tiên đầy lưu luyến ấy, tôi cứ đứng ngồi không yên. Lúc ấy tôi chưa có cái tật ngồi suốt trên máy như hiện giờ, tôi cứ cố sinh hoạt như bình thường, nhưng cứ chốc chốc lại kiếm cớ chạy qua chạy lại, cốt để được đi ngang ngắm chiếc máy. Tôi đưa tay lướt nhẹ trên bàn phím, đặt hờ lên chuột, thoáng thoáng lại lo ngày mai có ai tới đưa máy đi mất không, sau đó lại tự cười mình vì ý nghĩa vớ vẩn ấy.
Những ngày sau, tôi bắt tay vào việc khám phá cái máy tính. Thuở xưa không có internet, tài liệu cũng chả có bao nhiêu, tôi đọc ngấu nghiến bất cứ thông tin gì có liên quan đến máy tính. Lận lưng một mớ tiếng Anh học từ lớp một nhưng rơi rớt dọc đường do lười nhác, cộng với bộ từ điển Lạc Việt mtd300 cài sẵn trong máy, tôi tấn công cả phần help của window và office.
Help tiếng Anh đọc dần dần cũng hết, tôi bắt đầu tìm sang tài liệu tiếng Việt, sách báo, tạp chí về tin học được tôi săn lùng ráo riết. Không có tiền mua báo, tôi cố mọi cách vay mượn, cọp, ké từ bạn bè. Mỗi dịp có tiền vào nhà sách y như rằng tôi ghé quầy sách tin học trước tiên, dẫu không phải lần nào cũng có đủ tiền mua về nhưng cũng là cơ hội để đọc cọp. Các chương trình dạy tin học trên truyền hình hồi đó cũng khá nhiều đài chiếu, ngặt cái lại không đài nào chiếu giờ vàng mà toàn phát vào giờ thiêng tôi cũng cố canh me để coi.
Tình cờ trong một chương trình dạy word trên truyền hình như thế tôi được hướng dẫn về VBA (Visual Basic for Application). Người dạy nói khá nhanh nên phải một tháng sau tôi mới lần mò ra được cách làm, lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm lập trình, lần đầu tiên tôi biết máy tính có nhiều tính năng hơn là chỉ game và soạn thảo văn bản, từ đó tôi lờ mờ nhận ra ngành học mơ ước của mình.
Và cũng lại tình cờ tôi phát hiện trường mình có một giảng viên giọng nói giống y người dạy tin học trên truyền hình năm nào. Tôi không chắc chắn hai người có phải là một hay không nhưng nếu đúng vậy quả là duyên kỳ ngộ, một điềm báo tôi không chọn nhầm trường chăng, cầu trời cầu phật 😀
-
Mất chìa khóa xe.
Đi hội chợ triễn lãm, gửi cái xe trần ai, vô mua đồ, chạy ra vẫn còn đang hí hửng thì lúc hết 4 cái túi (áo 1, quần 3) không thấy cái chìa khóa xe đâu. Vậy mà thẻ với tiền lẻ thủ sẵ vẫn còn mới tục chứ. 😐 Đời lắm cái khôi hài thật. Chạy vòng vòng ngó ngó, dáo dác dòm xuống sàn như thằng ăn tưng tưng giữa chốn đông người mà cũng hông thấy chìa đâu cả. Cuối cùng đành lấy xe ra khỏi bãi rồi gọi điện cầu cứu. Mà cũng may là xe cũ nên khóa cổ nó hư từ đời tám hoánh nào rồi, chứ cỡ xe khóa cổ chắc ngồi khóc tiếng Miên luôn quá.
Gọi cho thằng bạn nhà gần đó, nó chạy ra đẩy chiếc xe mình tới chỗ thợ khóa. Cũng may trên đường hông có công an nha. Nó mà thổi 2 thằng đẩy nhau thì chắc đập đầu xuống đường vì ức chế mất thôi. Tới nơi, gặp anh thợ trẻ măng chắc hơn mình giỏi lắm 1-2 tuổi, móc cái phôi chìa ra, cầm cây giũa với cái que gì đó, chọt mấy cái vào ổ khóa, giũa mấy nhát, đút vô, cạch, xong! Lẹ kinh hồn luôn, cuộc đời lại đẹp. 😀
-
8 tháng 7, 2009.
Chẳng biết đặt tiêu đề gì cho entry này, chỉ là những ưu tư hiện lên trong đầu.
Bác Lan hàng xóm của mình dạo này yếu lắm rồi. Hai nhà sát vách nhau, từ khi mình còn nhỏ xíu, mình cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu năm rồi. Bác là bạn thân của mẹ, nói chính xác thì phải là bạn vong niên mới vì bác thua bà ngoại có vài tuổi thôi. Mọi người trong xóm gọi bác là cô, còn mẹ gọi là chị. Mấy đứa nhóc trong xóm gọi bằng bà, còn mình gọi bằng bác.
Nói thật ra thì hai nhà thân với nhau chủ yếu là thân qua mẹ mình. Tính bác khó, chi ly cẩn thận, mình lại ẩu tẩ bộp chộp nên cũng ít dám qua nhà bác chơi, vì thường là bị đuổi về, bác cũng ít lại bên này vì bác sợ anh mình. Thế là chỉ có mẹ qua nhà bác. Thi thoảng mình mới bị biệt phái qua đó mua đồ tạp hoá, chuyển đồ cho mẹ hoặc bác nấu món gì ngon lại thì đem qua bên nhà mình vậy thôi.
Gia cảnh bác chẳng khá giả gì, lận đận là đằng khác. Ông Tư chồng bác ("ông" lại là chồng của "bác" 😀 biết sao được, gọi quen vậy rồi) đã mất trước đó rồi. Ông hơn bác cả giáp, đến nỗi mình cũng không nhớ ông làm nghề gì. Chỉ biết khi mình bắt đầu nhớ thì ông cứ bệnh rề rề và ở suốt trong nhà trong, mình lại chẳng mấy khi đi quá cái phòng khách nên hiếm khi gặp ông. Cả nhà sống nhờ vào mấy đồng lương hưu và quầy tạp hoá, thường xuyên thi đua với nhà mình danh hiệu "gia đình khó khăn nhất xóm". Rồi khi ông bỏ bác ra đi vì bệnh ung thư tiền liệt tuyến, suất lương hưu cũng mất. Cả xóm giúp bác ngăn căn phòng ngày trước ông nằm ra thành phòng cho thuê, nhà 30 mét vuông ngăn cái phòng chiếm 1/3 nhà nhưng chừa lối đi, còn lại cũng chỉ được 7-8 mét vuông là cao, tiền thuê cũng vừa bằng khoảng lương hưu của ông.
Con trai 2 bác, anh Hải, bị chậm phát triển từ nhỏ. Mình cũng chẳng biết cụ thể là bị gì, chắc là một dạng tự kỷ nhẹ. Anh không được sáng dạ cho lắm, tay chân hơi vụng, mọi người trong xóm trách 2 bác bảo bọc anh quá nên bệnh anh không hết được mà cứ nặng thêm, chẳng biết đỡ đần cha mẹ. Thôi thì mình không bình luận việc này, chỉ biết anh đánh cờ khá giỏi, nhưng tiếc là không được phi thường xuất chúng như film rain man, tiền thưởng giải vô địch cấp quận thì thấm vào đâu so với một miệng ăn. (Hic, nhắc tới đây lại nhớ lúc mẹ kêu mình là vô dụng)
Hồi đó nghe nói bác xinh đẹp nhất nhì trong vùng (cái hồi đó này chắc còn chưa có mẹ mình chứ đừng nói mình), không biết việc đó có góp gì vào sự khó tính và hay tự ái của bác không. Nhưng nói cho cùng bác là người hiền lành và sống có tình nghĩa. Mấy lần gia đình mình và mấy nhà khác trong xóm có chuyện bác đều sang hỏi thăm giúp đỡ, của ít lòng nhiều.
Bác cứ sống như thế, đều đều và lặng lẽ, giữa cái thành phố xa hoa náo nhiệt và ồn ào này thì cảnh nhà bác (và nhà mình nữa) vẫn cứ êm đềm trôi. Thậm chí nó tĩnh lặng đến nỗi đôi lúc mình quên mất bác đang là người "thấy tập cổ lai hy". Bác không còn khoẻ mạnh như thời trẻ, dáng bác hom hem gầy yếu nhưng lạ là không có bệnh tật gì. Thậm chí đi khám tổng quát bác sĩ còn kết luận sức khoẻ hoàn toàn bình thường. Một người cao tuổi như bác vậy hẳn là niềm vui rất lớn. Cho đến một tháng gần đây, bác bỗng nhiên than bị trầm cảm, biếng ăn và giờ là suy nhược cơ thể nặng. Nhìn bác gầy xác xơ, môi lắp bắp, người thở từng nhịp từng nhịp nặng nề. Một cái gì đó cứ lởn vởn trong suy nghĩ của mình. Con người sao mà nhỏ bé thế. Người ta đến rồi người ta đi, 70 năm cuộc đời, nhẹ nhàng như mây khói, biết rồi đây ta có là gì trên cái đường đời khốc liệt này? Con người sinh ra khát khao được làm một cái gì đó đáng để đời, rồi những người đã làm được cái gì đó ấy lại mong muốn về "vui thú điền viên". Bác đã có một cuộc sống êm đềm thật sự, trong tình cảm xóm giềng thân thiết hiếm hoi giữa chốn thị thành này. Nhưng liệu khi thấy bác bây giờ có ai nghĩ một cuộc sống êm đềm là sẽ tốt. Không biết những người đang muốn vui thú điền viên sẽ nói gì với trường hợp của bác?
Còn mình, mình sẽ nói gì đây?