Author: truongan

  • Gnome 2.28, auto mount ntfs

    Gnome 2.28 trong gentoo, mount ntfs bằng driver readonly của kernel thay vài ntfs-3g
    Giải pháp là: Creating /etc/udev/rules.d/99-ntfs3g.rules with the following works for me

    ENV{ID_FS_TYPE}=="ntfs", ENV{ID_FS_TYPE}="ntfs-3g"

    http://forums.gentoo.org/viewtopic-t-823622.html?sid=20ccb151565053c6c011783085ec221e

  • Chạy ambiance theme của ubuntu trên gentoo.

    Do ubuntu chơi bản murrine gtk engines tải từ git về chứ không phải bản release như gentoo hiện tại nên theme không dùng được.
    Giải pháp: Mở file gtkrc của ambiance (và radiance chắc cũng tương tự) comment out các dòng nào bị báo lỗi

    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:111: error: unexpected identifier `border_shades', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:129: error: unexpected identifier `prelight_shade', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:135: error: unexpected identifier `separatorstyle', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:136: error: unexpected identifier `shadow_shades', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:138: error: unexpected identifier `spinbuttonstyle', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:140: error: unexpected identifier `textstyle', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:142: error: unexpected identifier `trough_shades', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:203: error: unexpected identifier `border_shades', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:254: error: unexpected identifier `border_colors', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:338: error: unexpected identifier `border_shades', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    /home/pntruongan/.themes/Ambiance/gtk-2.0/gtkrc:407: error: unexpected identifier `border_shades', expected character `}'
    pntruongan@localhost ~ $ gedit
    
  • Để bật automount và shutdown với gnome 2.26 trong gentoo.

    Cài và chạy console-kit-daemon. Đồng thời dùng polkit-auth để grant các quyền liên quan đến shutdown cho mình.

  • Buồn.

    Vừa đi thi Thách thức bên Khoa học tự nhiên về. Kết quả vẫn như mọi năm, lại rớt ngay vòng đầu. Không có gì bất ngờ, mình biết sức của nhóm mình, mình biết sức của trường bạn và mình biết trước kết cục này. Mình cười giả lả khi bước ra khỏi phòng thi, mỉm mỉm xách xe đạp về nha, quăng mình xuống trước bàn vi tính. Vẫn như mọi năm… vẫn là thách thức của mọi năm.

    Khác chăng là năm nay mình đầu tư cho nó hơi nhiều. Giữa lúc bạn bè đi cắm trại 26/3, mình ở nhà. Cuối tuần ba mẹ về quê chơi, mình ở nhà. Mình lên trường gần như suốt tuần rồi, code, truyền tin đủ kiểu. Tất cả chỉ nhắm vào suất "đội nhì cao điểm". Chỉ vì cái luật 'đội nhì cao điểm' đó mà đôi lúc tưởng như ánh sáng đã loé lên cuối đường hầm. Nó làm mình hy vọng.

    Hy vọng làm cho trở nên kiên cường, bền bỉ nhưng nó có thể mang lại đau khổ. Khuôn mặt thằng bạn chùn dần xuống khi vòng khởi động đội chỉ làm được 4/10 câu hỏi. Dù điểm đó cao hơn 2 đội đối thủ nhưng vòng này là 1 trong số những vòng ít ỏi mình ngang cơ với họ thế mà chỉ được bây nhiêu. Và cái nét mặt đó thể hiện ra vòng sau khi nó tốn 1 phút rưỡi mà vẫn chưa làm xong phần việc mình vốn nghỉ là đơn giản. Nó code có lỗi và nó không sửa được. Không thể trách nó vì lúc đó nó đang căng thẳng, và mình cũng phải về đến nhà mới thấy lỗi đó. Nhưng lỗi nhỏ bé đó đáng giá một vòng thi gấp đôi số điểm ghi được trong vòng đầu và gần như là đòn knock out. Phần thi tiếp theo chưa bao giờ là thế mạnh của đội và bây giờ vẫn thế. Thế là hết 3/4 vòng chơi mà chỉ một vòng có điểm. Vòng cuối là ô chữ, mà ô chữ thì cần đoán từ chủ đề. Và khả năng phán đón giảm đáng kể khi con người ta căng thẳng.

    1 giờ của trò chơi chỉ vỏn vẹn có thế. Với mình thì nó trông cứ như mới chỉ mới vài mươi phút. Rất nhanh và rất gọn. Mình phớt tỉnh ra về, nhưng không tỉnh nổi khi nhìn album hình cắm trại bạn post lên. Buồn chứ! Sắt đá sao mà không buồn. Chẳng thà ta đã không hy vọng như hồi năm nhất. Chẳng thà ta đi giao lưu cho mở mang tầm mắt như BKiT Game. Đằng nay ta đã dồn hy vọng vào suất "đội nhì cao điểm", và ta cũng chỉ là một con người bình thường như bao con người, cũng biết buồn khi hy vọng kia phụt tắt. Biết tiếc những gì đã bỏ lở để nuôi niềm hy vọng ấy. Và biết hận khi mình đã không thể làm tốt hết sức của mình.

    Nói chi bây giờ? Chỉ thế mà thôi!!

  • Mưa

    Cơn mưa thứ hai sau một quãng dài dằng dặc những ngày nắng gắt. Hai ngày liên tiếp, và hai trận mưa! Chợt đến rồi chợt đi, mưa không cần báo trước, cũng chẳng dông dài, không rỉ rả, lơ thơ và cũng chẳng màu mè rắc rối. Mưa chẳng đi cùng gió, cũng chẳng đợi mây, mưa cứ thế đổ ào xuống đầu người. Rầm rập những hạt mưa nặng chịch đôm đốp xuống những mái tôn ở sau nhà. Mưa che khuất cả tầm nhìn, làm cay cả mắt và đẩy người ta dạt vào những mái hiên ven đường cố tìm nơi trú đục. Thế rồi mưa lại ngưng!

    Đỏng đảnh! Thất thường! Chợt nắng chợt mưa! Cái khí hậu của thành phố này thường được mô tả như thế thế, mà cũng đúng là thế thật. Một kiểu khí hậu trái tính trái nết và khó ưa! Nó làm ta cảm năng ngày hôm trước và cảm lạnh ngay hôm sau. Nó thình lình khiến ta dừng lại để mặc áo mưa rồi lại phải dừng tiếp để cởi ra vài phút sau đó. Người ta bảo đỏng đảnh của khí hậu này như tính nết một người con gái. Không biết phe con gái nghĩ sao về nhận xét trên, nhưng đúng thật là có một điểm chung giữa con gái và khí hậu – mình thích cả hai thứ!!

    Người ta không thể sống ở một xứ xở quanh năm toàn nắng, và cũng không ai ưa được một vùng đất tối ngày đều mưa. Và mình tin nếu có một nơi nào đó trên Trái Đất này mưa nắng đều độ, chính xác như một cái đồng hồ, chỉ sai lệch vài ba phút thì người ta cũng sẽ không ưa nó nốt. Mình yêu thành phố này và yêu luôn cả cái khí hậu "đỏng đảnh" của nó. Dù ai có bảo nó nóng, dù ai chê nó mưa gió thất thường thì nó cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

  • Trưa! Nắng! Nóng!

    Đó là những gì miêu tả cô đọng nhất mấy ngày nay. Trời trong xanh bát ngát không gợn lấy một áng mây dù là mỏng manh nhất, chỉ có nắng, cái nắng vùng nhiệt đới giữa những tháng hè!!! Trời thành phố lúc nào cũng như đang mưa một cơn mưa lửa. Hơi nóng từ bát ngát giữa tầng không, xuyên qua những tán cây thưa thớt bé nhỏ, lướt qua bầu không khí và dội xuống con người.

    Đến nỗi nhiều khi ông trời làm mình ái ngại những ngày chỉ học một buổi sáng. Trạm xe bus không có nhà chờ, những bóng người loáng thoáng núp vào mái hiên, tàn cây, thậm chí là núp dưới cái bảng tên trường bé tẹo, thoắt ẩn thoắt hiện theo nhịp điệu của những chiếc xe bus.
    Lâu lắm rồi mính mới lại phải đem dù ra sử dụng khi đón xe. Và cũng lâu lắm rồi mình quên phải dặm vá lại chiếc dù thân yêu ấy. Đây là cây dù thứ 3 trong quãng đời sinh viên của mình. Chiếc dù đầu tiên là mượn lại của mẹ, nó vốn đã cũ mòn, chắp vá lại cũng không cầm cự được bao lâu. Chiếc thứ hai không may cong queo sau một lần chen xe buýt. Và giờ là chiếc này, chiếc mới nhất và cũng có vẻ là lâu nhất (do nó ít sử dụng nhất).


    Hình ảnh chỉ có tính chất minh hoạ

    Ngày trước, cũng như bao nhiêu người thành phố, mình không có thói quen xài dù. Cũng lạ, ở cái xứ sở nhiệt đới nắng thiêu nắng cháy này, ấy vậy mà con người lại ít sử dụng dù. Người ta chế ra khẩu trang, găng tay, áo khoác, vớ dài, vớ ngắn, nó rộng vành, nó kếp, nó bảo hiểm có gắn vành, sunplay, sunsilk blah blah blah v.v…. đủ mọi dụng cụ chỉ để ngăn lớp da của mình tiếp xúc với nắng nhưng lại không mấy ai để ý đế cây dù xưa cũ và hiệu quả kia. Dù có thể tạo ra một bóng râm cho ta núp trú, một lớp khiên ngăn cách ta và ánh những luồng "lửa trời" bỏng rát mà không cần thiết phải bít bùng từ đầu xuống cổ đến tận từng cái móng tay móng chân như những trang phục kia. Thế nhưng tiếc là dù không thể được sử dụng với xe máy.

    Dù là đi bộ! Hoạ chăng chỉ có những cặp tình nhân đèo nhau bằng xe đạp mới che dù. Ở cái xứ xở oi bức này, con người có thể bỏ phí hàng giờ trong các hàng quán (nhất là cái thể loại quán nhậu), nhưng chẳng mấy ai muốn dành thời gian rong ruổi ngoài đường. Người ta ào ra đường với xe máy thay thế đôi chân, vội vã phóng đi rồi vội vã phóng về. Ai cũng muốn phóng cho nhanh phần mình, cốt để tránh cho được cái nắng, cái nóng của đất trời, mặc dù kèm theo đó là kẹt xe, nguy hiểm, căng thẳng, và đôi khi chậm hơn cả đi bộ. Thế nhưng chẳng ai muốn phải đi bộ và cầm dù cả.

    Phải đến khi vào đại học vài tháng, mình mới dùng dù. Ở một nơi mà không phải ai cũng có xe và nắng còn hơn trung tâm thành phố thì dù lại có dịp trổ tài của mình. Dạo đó mình đi bộ thật nhiều và dùng dù thật nhiều. Xuống xe bus: đi bộ! Trưa học xong, muốn ăn cơm: đi bộ! Học xong đón xe về nhà: đi bộ! Rong ruổi những con đường sỏi đá của khu vực làng Đại học, khi đi với bạn, lúc đi một mình, chỉ có dù là luôn luôn đem ra sử dụng. Lắm khi sau buổi sáng học cơ sở này, cả thầy và trò phải hành quân qua cơ sở khác, dù được bung tối đa, và tiếng cười rộn rã tối đa. Thời sinh viên của một đứa con thành phố! Không có nhà trọ, không có văn nghệ, không có cây đàn sinh viên, chỉ có cây dù!!!

    Giờ thì trường quy hết về một cơ sở, căn tin ngay trong khuôn viên, thời gian dù nằm im trong ba lô ngày càng nhiều hơn. Mình không còn đón những tuyến xe buýt dành riêng cho sinh viên (mà bây giờ, những xe đó cũng đã đổi tên tuyến, không còn chữ S đặc trưng ở trước nữa), bây giờ mình bắt tuyến xe nào đến gần trường nhất có thể! Xe không vào làng ĐH mà dừng tại suối tiên, bên đường quốc lộ. Chỉ cách có 5 phút đi bộ, mình chẳng buồn bung dù. Ăn trưa ngay trong căn tin trường, chỉ cách một bãi cỏ cháy, mình cũng chẳng bung dù. Đón xe về ngay trên quốc lộ trước mặt trường, núp bạ đâu đó chờ xe, mình cũng chẳng bung dù. Mãi mấy hôm nay mình mới lấy dù ra.

    Thế là năm 3 rồi dù ơi, chỉ còn 1 năm nữa thôi, rồi sau này biết bao giờ tao sẽ lại lấy mày ra. Thời sinh viên của tao trôi qua quá nửa rồi dù ạ, và nó vẫn đang cứ trôi dần, trôi dần.

  • Phủi bụi.

    Bỏ mặc mày lâu quá rồi blog hỉ. Dạo này tao chẳng biết viết gì cả blog ạ, tâm hồn tao khô cứng rồi chăng? Hay tại tao lười? Hay tại vì tao không có gì để viết? Dạo này mỗi khi ngồi trước máy tao không còn mộng mị nữa blog ạ. Chưa có thật nhiều project để kéo tao căng ra như dây đàn giống hồi trước. Những chuyện ức chế thì giờ là quá khứ rồi. Mỗi khi ngồi trước máy tao chỉ có muốn chơi thôi. Facebook, báo điện tử, chat chít, nghe nhạc, xem film, ngồi tự kỷ nhìn ratio mình nhích dần từng con số nhỏ đằng sau dấu phẩy trên cái trang thống kê của tracker. Những việc điển hình của tao khi ngồi trước máy tính dạo gần đây đó blog ạ.

    Nhàm quá nhỉ, chán quá nhỉ. Bản thân tao còn thấy chán. Cũng những lúc về quê, những buổi chiều ngồi nhìn ra cửa sổ xe bus, nhưng những cảm xúc đó thường chẳng kéo được về tới nhà. Học kỳ trước lúc về tới nhà tao phân vân giữa lướt net và code, học kỳ này tao phân vân giữa lướt net và game blog ạ. Những cảm xúc kia chợt đến rồi cũng vội đi. Tệ quá phải không blog nhỉ?

    Có vẻ như một lần nữa, lại một lần nữa, tao lại sử dụng máy tính một cách sai lầm rồi blog ạ!!!!

  • emerge mplayer trong gentoo với vdpau

    Để nó chịu chạy với vdpau ngoài việc thêm vdpau vào USE flags, còn phải thêm video_cards_nvidia