Category: Uncategorised

  • Ibus with ibus-unikey on gnome3 in arch linux.

    The default ibus installation in arch doesn't include gtk3 support. You will have to compile the source. This can be done by pull in the ibus-git package from AUR with yaourt.
    When you are ask to edit PKGBUILD, go to the configure section and add –enable-gtk3 options, install it and all is set.

    The problem is ibus-unikey, which is – up to date – the most popular Vietnamese input method in linux will have to be recompile to work with the new ibus. Don't download the source package it's oudated. Do a git pull as instructed in http://code.google.com/p/ibus-unikey/wiki/CompileDevSource:

     git clone git://github.com/mrlequoctuan/ibus-unikey.git ibus-unikey
    
    cd ibus-unikey
    ./autogen.sh --prefix=/usr
    make
    sudo make install
    
    
  • Gnome 3 in arch linux testing bug:

    – ibus không chạy được vì không có thư viện cho gtk3. Cóp file im-ibus.so từ gói ibus-gtk3 của f14 thì bị lỗi thiếu file /usr/lib/libgtk3-x11

    – Không chỉnh mạng sang địa chỉ IP tĩnh được. Nó luôn xài DHCP.

  • Communism the way I saw it.

    I think I may have sleeping disorder now. In spite of an early waking up this morning, I still cannot but my self to sleep at two thirty in the next morning. And strangely, my mind seem to function more quickly at night. So, perhaps, I should spit it out and then go to sleep.

    Capitalism and Communism. I've studied it, from high school to college. But I've never pay enough attention to fully understand them. So, this is the way I saw it:

    In this world, everything has its value, and its price. We sell things at its price, and the buyer get its value. As a casual employee, we sell our labor, our work. We used tool, we did things with them, we made value from them, and we sell that value to our employer. The employer own that value as his/her private property. That private ownership is the root of capitalism.

    The problem with capitalism, as Marx saw it is: The value that was created worth much more than the price of the labor. The labors will receive a sum of money that can help them refresh them self, that mean to get feed, to get rest, to get entertained, so that he can go back to work. But his work worth more than that price. Because if the value someone created when working was just strictly enough to keep him/her living, then our society will not develop. There has to be some profit in working, or else, no one will work.

    So, the employer got a good bargain, and the employee lost their profit. Marx call it an exploitation. Of course, if the price for labor was raised as high as his/her work's value, there will be no exploitation, but then how can the employer get fed. So, In Marx point of view, the employee always lost something. And if we take into account that in Marx's time, average wage was not enough for worker to get fed. Then sure it had been exploitation.

    And so!

    To fix that problem, Marx suggest Communism. It was a so innovative, brilliance idea. Instead of targeting the different between value and price he target the ownership itself. You can't fix a price to every value, the price change from time to time and place to place, it's nature for price to be a different from value. The ownership of something, however, is a society term, and thus can be bend.

    Communism is a social system that no one privately own the profit created from their work or other's work. So, the value that employee has created, will not be own by any employer. Instead, the society will distribute that value in such a way that every citizen get a decent share, accord to their need. In short, the means of work belong to the society, and the people work for the society's profit, not for their employer's profit.

    In that society, Every man and woman will work to their fullest capability, and receive enough to fulfill their every-need. And the amount of value one receive will raise as the society develop.

    No one too rich, no one too poor
    everyone get what they need
    What an utopia!

    But…! There has not been a single society on Earth ever to reach that point of Communism for long.

    Marx's society require that people won't ask for more than society can provide, people won't try to acquire too much and leave other suffering in poverty. That is a level of humanity that mankind has not yet reached.

    If a man is smart, cunning, talented, his work will create more value, he has the capability to get rich. Would he be able to forget his selfish and let the society take away his profit to distribute to other men, who are more disadvantaged than him? That is not something everyone can do. Man is selfish, after all.

    And an even worse case, every here and there, we got lazy man, who don't want to work their fullest capability but still want to receive all that they need, even more. Man is greedy, after all

    Therefore, in most country, people agree to the capitalism system, in which, the more you work, the more you get paid. You don't have to care about other's. Of course your employer will take a fraction of your profit, but if the wage was descent, then that can be an acceptable compromise.

    So, can Communism be the social system for the future? That's not something I can tell, but something I may believe. When mankind would be selfish-less enough, greedy-less enough then communism would be utopia. But it isn't something individual can decide.

  • Cách move toàn bộ linux sang một phân vùng khác.

    http://forums.gentoo.org/viewtopic.php?t=57471
    http://forums.gentoo.org/viewtopic.php?t=75699

    Cách 1:

    cp -ax / /mntpoint 

    the -a will keep permissions and modtimes etc and the -x will only copy stuff on the same partiton – /dev/ and /proc won't be copied to the new partiton, make sure you mkdir /mntpoint/dev and mkdir /mntpoint/proc after you finish copying.

    Cách 2:

    how about:
    1) mkfs hda8
    2) mount hda8
    3)Code:

    rsync -a --exclude /mnt/hda8 / /mnt/hda8

    4)fix fstab grub.conf etc.
    5)pray
    6)reboot
    7)#!?!
    8)reboot
    9)done

  • Thời xa vắng.

    Luyện xong film Thời xa vắng. Không biết ai đặt cái tựa đề sao mà thấm thía thế, thời của sự xa vắng, thời của ông nội và bà nội. Thời đó không còn phong kiến nữa, con người được tự do yêu nhau nhưng…

    Chàng trai nhân vật chính "được" cha mẹ cưới vợ cho khi mới chỉ là thằng nhóc con 9-10 tuổi. Ở quê nghèo khó, thằng anh đi cách mạng, thằng em còn nhỏ, kiếm đứa con dâu để đỡ đàn cha mẹ già. Nhà gái muốn kết thông gia với gia đình có công cách mạng vì lo Pháp đi rồi nhà mình lại mang gốc tư sản, cuộc hôn nhân này là vấn đền sống chết. Thế là đôi lứa sánh đôi.
    Chàng trai (là thằng nhóc lớn lên) không yêu cô gái (lớn tuổi hơn cả chị dâu của nó), nó yêu cô bạn học cùng trường. Thế nhưng nhà ta là nhà cách mạng, là nhà phải gương mẫu, trong ấm ngoài êm. Chuyện hôn nhân đã rồi, không được chê vợ già vợ xấu, không được chê vợ quê mùa dốt nát. Như thế là phong kiến, gia trưởng, là mất tư cách phẩm chất người cách mạng. Phải yêu thương vợ con => Vợ chưa làm gì có lỗi với chồng thì không được ly hôn vợ.

    Ông bà nội lấy nhau qua mai mối, hai người đám cưới ở cái tuổi mà bây giờ mình đang mài đít trên ghế trường cấp 3. Rồi thì ba ra đời, ông đi bộ đội. Một mình bà vừa chăm con vừa chăm nom bà cố đã già, năm thì mười họa ông ghé về thăm. Bà nhớ ông, ông nhớ bà, nhớ ba.
    Rồi ông vào bộ đội chủ lực, không còn bám địa bàn, sống với đơn vị, đóng quân ở tận đâu bà cũng chẳng biết, bà ở trong vùng kiểm soát của địch, biết cũng chẳng để làm gì, chỉ phiền hà gia đình thêm. Ông cũng hiếm khi về thăm bà, chiến tranh leo thang, súng đạn, công tác dài ngày, những cô nữ dân quân, nữ du kích, nữ cán bộ, lâu dần ông bắt đầu có nhiều thứ hơn là nỗi nhớ. Bà ở nhà quạnh quẽ, Mỹ Ngụy lâu lâu lại đến hạch hỏi chuyện bà ở vậy nuôi thằng "cộng sản con", bà cũng phải giả vờ quen với người này người kia như người ta, rồi thật thật giả giả, lâu dần bà cũng có nhiều thứ hơn là nỗi nhớ.

    Thế nhưng ông là một đảng viên, một chiến sĩ, một người cách mạng, phải biết gương mẫu, phải biết nâng niu gìn giữ hạnh phúc gia đình bà có sang campuchia bà vãn là vợ ông, bà chưa làm gì có lỗi với ông, ông không được ly dị bà.

    Và cứ thế họ sống, ông và bà cuối cùng cũng được tổ chức cho ly dị nhau, sau khi tổ chức cử một đoàn công tác xuống xác nhận việc bà có con với người khác. Cuộc hôn nhân của 2 người kéo dài cũng phải 15-20 năm gì đó mặc dù thời gian bên nhau tính bằng ngày và thời gian yêu nhau thì… không biết có để mà tính hay không nữa, mình hỏi thì chả ai trả lời.

    Cuộc hôn nhân thứ 2 của bà không thành, lúc đó bà đã 3 con, 2 với ông, một với người ta nhưng người ta bỏ bà. Người ta không phải là người cách mạng, người ta bỏ chả cần tổ chức nào đồng ý, đến nay bà vãn một mình với 3 con.

    Cuộc hôn nhân thứ 2 của ông kéo dài tới bây giờ ông với người ta ở chung một miếng đất nhưng 2 căn nhà, ông một căn, người ta một căn (!?) Mình hỏi ông có yêu người ta không thì ông không trả lời, chỉ biết rằng ông là người cách mạng.

    Chẳng biết ai đúng ai sai, chỉ biết rằng cái thời đó nó vậy thời đó nó khác với bây giờ, thời đó ai cũng khổ!! Những nổi khổ chôn giấu vào tim chẳng biết nói bằng lời nào cho xiết. Nhưng mà nói làm gì khi ai cũng khổ y như mình (!?) Và cứ thế họ sống, họ không nhâ danh tình yêu rồi làm điều rồ dại, họ sống chịu đựng phi thường và bền bỉ tới bây giờ. Vì họ biết trên họ còn một cái gì đó to lớn lắm. Trên ông còn có tổ chức, còn có Đảng, là đảng viên với ông là cái điều lớn lao, quý giá vô cùng. Trên bà còn có bà con dòng họ, có trời đất chứng giám, đó là cái gì đó linh thiêng lắm, kinh khủng lắm. Và cũng có lẽ vì ông bà biết rằng xung quanh mình, ai cũng khổ…

  • Cúp điện..

    Cúp điện ngày mùa mưa.
    Trời không oi bức lắm
    Nắng rọi qua khe cửa
    Chẳng tới nổi góc phòng
    Máy tính mở không lên
    Ti vi nằm câm lặng
    Trong tĩnh mịch thâm u
    Ta ngồi như thiếu thuốc
    Bao nhiêu game mới cài
    Bộ film vừa download
    Cái ổ cứng 1 Tê
    trơ trơ như tảng đá.
    Dỏng đôi tai nghe ngóng
    Những động tĩnh ngoài sân
    Hàng xóm láng giềng ta
    Đang cuối tuần sum hop
    Cảnh nhà ta yên ắn
    Cha mẹ cùng làm cơm
    Ta đi viết lung tung
    Ôi một ngày kỳ lạ.

  • Thât tình?????

    Thất tình??? Chấm hỏi!! Một dấu chấm hỏi thật to!!!

    Không biết ngày gì mà trong nhóm mình lần lượt rủ nhau treo status thất tình. Nghĩ cũng lạ, đã thằng quái nào có bồ đâu mà treo status thất tình!!! Có cái tình gì bị thất đâu nhỉ??

    Chút duyên chút nợ từ muôn kiếp trước! Chút xuyến xao, chút run động, chút nhớ nhung, chút linh tinh, chút vớ vẩn trong kiếp này!! Tóm cho gọn lại cũng chỉ trong 2 từ linh tinh – vớ vẩn!!

    Ngẫm kỹ lại thì đã làm được gì cho nhau đâu cơ chứ! Khi ốm đau bệnh hoạn, lúc cuối tháng hết tiền, khi vui mừng chờ lãnh thưởng, lúc buồn tủi dắt nhau về, khi hăng hái vào năm học, lúc cuối kỳ deadline dí sát mông. Nhìn lại những lúc đó…, xin cụ Trịnh tha lỗi cho con chế câu này: "Tình đã ở nơi đâu, sao giờ hiện hồn về. Tình dek khiến ta vui, toàn xuất hiện lúc buồn"

    Chữ tình trong đời chả lẽ chỉ có bi nhiêu? Người ta thất tình dễ vậy sao! Người thương ta trên đời đâu có thiếu. Kẻ ghét ta đếm kỹ cũng ra nhiều! Chẳng lẽ đi khổ đi đau, đi rầu đi rĩ, đi chán đời, đi đòi tự tử vì nước lã người dưng!

    Cuộc đời có bao nhiêu mà còn ở đó buồn, Starcraft II phát hành rồi kia kìa !!!

  • IBM Tech day.

    Một ngày thật khó tả, nhiều cảm xúc hỗn độn trộn vào nhau.

    Tất cả bắt đầu vào khoảng mươi ngày trước, tự nhiên trên trường có thông báo chọn người tham dự một cái cuộc thi nho nhỏ trong ngày hội công nghệ IBM sắp tổ chức. Mới đầu đọc nội dung mình chẳng muốn đi, thi giống như cho vui vậy, luật không rõ ràng, câu hỏi bao quát toàn những thứ trước giờ mình chưa rành, tìm ẩn khả năng phát sinh nhiều chuyện bi hài mà lúc này lại thời gian cao điểm thi cử.
    Thế nhưng khi nhìn xuống mục giải thường thì… choáng không biết nói lời nào. Một cái laptop cho mỗi thành viên của đội giải nhất. Thậm chí giải bét cũng là cái usb 4G. Vậy là lòng tham trỗi dậy đốc thúc mình hăm hở nộp đơn xin được đi thi, rồi thì mình được chọn.

    Cơ hội bằng vàng từ trên trời rơi xuống để có một cái laptop, cái may mắn đến kỳ lạ đó khiến mình "lo đứng lo ngồi", trông ngóng tới lúc thi còn hơn là hồi đó ngóng chờ điểm tuyển sinh ĐH. Khâu chuẩn bị được gấp rút tiến hành mặc dù không biết phải chuẩn bị cái gì với một luật thi "Giao lưu học hỏi không nặng tính ăn thua như vậy", dẫu sao cũng phải làm gì đó cho có niềm tin.

    Sáng hôm đó cố gắng đến sớm dù biết rằng thế nào cũng sẽ có giờ dây thu, "ngày hội" mà lị. Ngồi cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng bụng cứ bảo dạ thay phiên nhau mà hồi hộp. Ngóng xa xa, trông gần gần, nhìn dáo dác, ngó lom lom, ĐH Khoa học tự nhiên ngồi tuốt hàng ghế trên cùng, 1 trong 3 người đó là đội trưởng Mtvs (kẻ đã luộc mình hồi thách thức) – thôi đổ nợ! Ngay gần hàng ghế đại biểu là chủ nhà ĐH Bách Khoa, hình như có một gương mặt của BK-Rùa hay C5 gì đó (gặp trong BKIT Quiz) – quả là kỳ phùng địch thủ – sức cám dỗ của laptop thật là to lớn quá mà.
    Quay qua hú thằng bạn "Người quen kìa, phen này yên tâm rồi, ông bà dạy quá tam ba bận mà mình đã thua 3 lần rồi, lần này chắc sẽ khác" Xong cố cười xoà một cái mặc dù trong lòng run thấy cha, kiến thức bay đâu mất sạch, trong đầu chỉ còn mỗi: "lap, lap, lap, lap"

    Bốc thăm chọn vị trí, dính ngay số 5, thôi cũng đẹp, số áp chót không bị áp lực tâm lý là người đầu tiên, cũng không xui đến mức số cuối cùng. Ai dè đến khi câu hỏi ra cứ lần lượt trả lời thế mà mấy câu từ số 3 trở đi càng lúc càng khó, trong khi mấy câu đầu dễ đến thèm thuồng, vòng một đã thế, đến vòng hai cũng thế – Thôi rồi, thêm một lần đổ nợ!!
    Lần đầu tiên thi với cái luật cho dùng google, lại không dợt chung với nhau nhiều, trả lời với tâm lý không biết hiện mình đang bao nhiêu điểm nên đội chơi một cách hết sức là hồn nhiên, la hét nhau khí thế, đôi khi có mấy câu cả 3 thằng cùng không biết thế là gây lộn ỳ xèo nghĩ lại nhiều pha mình cũng thật không phải. Lúc đó chắc trên sân khấu không đội nào ì xèo như UIT :">

    Rồi cuối cùng mới đến phần công bố điểm. Anh MC vui tính công bố thứ tự cứ là theo cái kiểu muốn tim người ta nhảy ra ngoài, tự nhiên đang tính đọc danh sách đội đoạt giải khuyến khích lại im bặt rồi chuyển sang "công bố điểm cho các bạn tự biết".
    Nông Lâm được 22 điểm
    Tự nhiên cầm hoà với Bách khoa 25 điểm.

    Nghe tới đây lòng bổng bồi hồi, vòng đầu mình làm đúng gần hết mà có 12 điểm. 2 vòng sau sai tè lè, nhớ không lầm cũng phải 4-5 câu là ít thì làm sao vói lên tới 25 đây. Mình quay búa xua qua 2 bên xem các đội khác xem đứa nào nãy giờ ghi điểm không thì coi ké mà mặt ai cũng đăm chiêu, thôi chỉ còn biết lạy trời lạy phật: "cho con được cỡ cỡ 24 điểm vớt vớt hạng 3 chứ con có usb rồi đừng bắt con nhận usb nữa". Tự nhiên lát sau anh MC phát một câu "ĐHCNTT 30 điểm", mình đứng phắt dậy – mặc cho mọi thí sinh khác đều ngồi đang tự hỏi sao hôm nay vái linh thế thì anh MC bồi thêm "và đó cũng là số điểm của HUFLIT và Sư phạm Kỹ thuật". Mình chạy sang bắt tay SPKT một cái chúc mừng cho phải phép nhưng mà thấy không ai hưởng ứng nên thôi về lại chỗ, lòng vẫn cứng đang trên mây

    Cả 3 đội bước vào vòng play off với luật sudden death, câu đầu tiên khá dễ, đến câu 2, "dòng máy chủ p của IBM có chữ p là viết tắt của gì". Câu này đại diện IBM giải thích miệng chứ không có trong tài liệu, HUFLIT cố gắng google nhưng không kịp vòng play off bây giờ thành cuộc duel UIT vs SPKT.
    Câu tiếp theo mình có cơ hội dứt điểm khi nó hỏi "Trang developerWorks có bao nhiêu ngôn ngữ, kể 3 cái" Cái này thì thuộc như cháo rồi, viết khí thế ra, mà trời hại hay sao đó lại quên mất cái vế "ngoại trừ tiếng Anh" 😐 Sai chỉ có 1 đơn vị thôi mà hậu quả thật là tai hại. Đội bạn Tuy đáp đúng con số nhưng lại ghi ngôn ngữ là Tiếng Chile, tiếng Brazil => cả 2 cùng lên bảng.

    Câu cuối cùng "Version mới nhất của DB2" Chắc là số trời không chiều lòng người nên cả 3 đứa quên ráo chuyện này, chợt nhớ wiki thường có ghi phiên bản mới nhất của phần mềm trong cái ô thống kê nhanh ngay đầu trang, mình hú thằng bạn vào ngay wik, nhìn ngay sang cái ô thân thuộc đó và… không có 😐
    Trời hại ta rồi mà!! Giờ vào google thì không thể nào kịp lướt xuống phần nội dung wiki thì như một cái rừng, và thời gian đang tick từng giây, tín hiệu hết giờ vang lên và câu trả lời SPKT là hoàn toàn chính xác 🙁

    Bao nhiêu cảm xúc đổ ập xuống một lúc hic, giải nhì là một portable HDD 500G, giá trị và rất cần thiết nhưng chênh lệch với giải nhất thì thật là khó đỡ. Mà dẫu sao đến tới đây và lấy được món quà lớn như thế này cũng đã là may mắn vượt bậc, giá như ở những vòng thi trước cả đám bình tĩnh hơn chắc đẵ không có tỉ số hoà, giá như trong câu play off mình đọc kỹ đề thì chắc không tới câu tiếp theo, và còn rất nhiều cái giá như, nhưng, mà khác nữa.

    Dẫu sao thì hôm nay cũng là một ngày thật đặc biệt, lâu lắm rồi không có nhiều cảm xúc đến vậy. SPKT thắng cũng xứng, họ giữ thái độ khiêm tốn, hiền lành suốt từ lúc ngồi bên dưới đến khi lên trên thi đấu. Cuộc thi cũng hoàn thành tốt cái mục tiêu vui vẻ giao lưu là chính của nó. Với một loạt cái giá như ở trên mà mình vẫn có phần thưởng đem về thì có thể coi là tốt đẹp