Mấy vụ lùm xùm này thì trường có nhiều rồi, nhưng lần này đặc biệt hơn tí, chính lớp của mình xuất chiêu. Quả là lớp học đoàn kết nó có khác. Vụ này cũng như bao vụ khác đều có một nguyên nhân lãng xẹt: thằng lớp 10 mà dám nói chuyện láo l** với lớp 12. Một thằng bặm trợn nào đó của lớp 10 đã quên một lời răn căn bản của ông bà là 1 điều nhịn >> 9 điều lành. Chắc tại nó nhập tâm câu 1 diều nhịn bằng 10 điều nhục rồi nên ăn nói xấc láo, thái độ rất anh hùng sẵn sàng đối mặt thách thức, đúng kiểu anh hùng Võ Lâm Truyền Kỳ.
Lớp mình cũng chả kém chi để thể hiện rõ tư tưởng quyền huynh thế phụ, một "biệt đội giáo dục khẩn cấp" đã được triệu tập để dạy cho vị anh hùng trẻ bài học nhớ đời về việc ăn nói lễ độ với lớp trên. Xét tình hình phía học sinh chỉ vỏn vẹn có 2 em nên "biệt đội giáo dục" được giới hạn quân số khiêm tốn khoảng 8 "giáo viên" cùng 12 "trợ giảng" và khoảng hơn hai chục "người dự giờ".
Buổi học bắt đầu bằng câu nói của "giảng viên chính" :
– Nó kìa!
Sau đó là một loạt tiếng giảng bài :
– Chát, bụp, bặt, bốp, bịch, binh, bình, hự hự….
Quang cảnh "thảo luận" giữa "thầy và trò" lúc đó thật sôi nổi, những cánh tay giơ lên, năm chặt lại rồi giáng xuống, rồi thì đồi gối, cùi chỏ, giày, dép, chân, thi nhau cứ giơ lên giáng xuống, giáng xuống rồi lại dở lên, dở lên rồi lại nện xuống.
Sau khoảng hơn 10 giây, chừng như học trò có vẻ đã hiểu bài, một tiếng hô chạy thôi vang lên và nguyên "biệt đội giáo dục" cùng "đoàn đại biểu đi dự giờ" rút chạy lên lớp, kèm theo đó là tiếng nói:
– Chạy lẹ lên, vô lớp sau ông Toán là 10 bài tập tương giao nghe con.
Tình tiết câu chuyện còn nữa, nhưng xin cắt ngang đây để tạt vào phần bình luận giữa giờ.
Đầu tiên là những chi tiết chính 😀
Qua đây ta thấy sự đoàn kết vì tập thể của lớp 12. Lớp người ta không biết đoàn kết, đến khi hữu sự mạnh ai nấy lo, không ngó ngàng tập thể. Lớp mình anh em một nhà, đồng lòng nhất trí, trăm người như một, mỗi khi hữu sự thì nguyên một lớp kéo đi, thành thử ra xét về lực lượng thì tỉ lệ là 20:1, thẳng tay hành sự, chẳng kiên dè chi ráo.
Nhưng quan trọng hơn hết, qua đây ta thấy được sự nóng nảy lỗ mãn của tuổi trẻ và cũng thấy được một vụ lùm xùm khởi sự như thế nào. Cái bản ngã của mỗi người được đưa lên quá cao, sĩ diện và tính bốc đồng đã che lấp tầm mắt, nó khiến người ta làm rồi mới nghĩ, tiền trảm hậu tấu, không lường hậu quả, chẳng tính thiệt hơn. Làm mà không cân nhắc xem lợi hại lỗ lời ra sao, đến khi làm xong rồi thì cũng chẳng còn gì để cân nhắc cả.
Cụ thể trong trường hợp này: Trong số những dũng sĩ có một anh đã có bạn gái. Can bạn giai không được cô ta lăn ra lên tăng xông, thở gấp, vã mồ hôi phải xuống phòng y tế nằm, may mà chưa sao…
Điều cuối cùng và là điều quan trọng nhất là điều mình cần nói với bản thân mình (reader có thể không cần đọc phần này): những viêc đã nêu trên đây bao gồm luôn cả mày đấy An ạ. Liệu cái thần hồn mày đấy, sau này ráng mà nhớ điều mày đã nói ở đây …