Trung thu lặng lẽ đã đi qua.
Đối với nhà ta cũng vậy hà.
Ta nay lớn rồi nói chi nữa.
Chuyện này nghĩ lại đáng buồn chăng?
Mấy năm trước tới Trung thu mình vui lắm, đi coi múa lân với má nè, cầm lồng đèn chạy lông nhông với bạn nè, ăn bánh trung thu người ta cho nè, coi ca nhạc thiếu nhi nè (cái này thì không thích lắm).
Giờ thì hết tiêu chuẩn rồi, 17 tuổi đầu già chát khú đề đầu tóc hoa râm (theo nghĩa đen nhé) hết rồi còn đâu mà trung thu với hạ thu cái gì nữa. Ai trung thu cứ trung thu, ta đây ở nhà đọc báo điện thử check email chat chít, với starcraft cũng đủ rồi.
Nghĩ lại thấy mình thay đổi cũng nhanh quá, mới cái hồi nào mình lẽo đẽo hỏi mẹ ngày mấy trung thu để chờ ăn, nay thì nó chỉ là một ngày như mọi ngày mà thôi. Âu thì ai cũng sẽ phải thay đổi thôi, đâu nhỏ nhít mãi được, nhỏ có cái hay của nhỏ, già có cái hay của già, nhỏ nhỏ già già, lợi lợi hại hại, hạ hồi phân giải. Bây giờ viết bài này trên blog để đánh dấu một bước chuyển mới, năm mình bắt đầu không còn nặng nghĩ về trung thu.