Author: truongan

  • Sáng nay làm kiểm tra Anh văn, lại tiếp tục nằm ngủ.

    Đề không khó lắm, làm dư cả 10 phút nằm ngủ cơ mà.
    Nhưng vấn đề là bài làm vẫn chưa làm hoàn hảo, sai nhiều chỗ phải đánh bừa. Gần như là lần nào cũng thế, mình không bao giờ gom đủ ý chí, kiên trì cũng như điềm và tập trung để làm bài cho thật tốt. Lần này cũng vậy, đề làm xong còn dư giờ nhiều nhưng mình không thèm xem lại, không cố suy nghĩ thêm, không ráng mà tranh thủ ngủ. Từ đó đến giờ mình kiếm điểm 10 rất khó, hầu hết chi đến gần nó rồi mình cũng nhả ra, không cố thêm tí nữa được, không bao giờ đạt đến hoàn thiện, lấp lững và tự mãn ở điểm 9. Biết đây là tật xấu, nhưng sửa chữa sao khó thế. Hay cũng chính là cái tật này đã khiến mình không tập trung để khắc phục nó chăng?

  • Đẫ thành công trong việc chuyển tiền cho skype.

    Vậy là sau gần 2 tháng ngóng dài cổ, cuối cùng đã nhận được email từ skype xác nhận payments was delivered. Tối nay mình sẽ thử gọi điện để xem có được hay chưa.
    Thật là nhẹ cả người, dù chưa thử khâu cuối cùng nhưng lúc nhận được thư xác nhận đó mình cứ như mở cờ trong bụng ấy. Gần cả 2 tháng nay cái vụ chuyển tiền này cứ anh ách trong nặng còn hơn cùm hơn gông. Nay thấy thư xác nhận hỏi sao không vui đuợc chứ. Vậy là giờ mình đã biết cách chuyển tiền qua ngân hàng này, biết gửi email xin support từ một công ty nước ngoài này, mình thấy mình cứ như sáng giá lên thêm, như sõi đời hơn, biết ăn chơi hơn. Không biết những suy nghĩ này có bị xem là tự cao tự đại không nhỉ nhưng thật lòng mình nghĩ như vậy, nay viết lên blog đôi dòng để lưu lại sau này có dịp còn mở ra xem mà ngẫm mà hay mà biết

  • Mr. teacher is so fastidious.

    Bài post được viết bằng tiếng Anh để tránh sự truy kích của "phe bên kia" như thường lệ:

    Today, "Mr. Math" checked if the whole class has done the homework as usual. Indeed, he hadn't give us the homework but he ask us to go to another class to get the homework and finish it at home. We hadn't gone and so hadn't got the homework and hadn't finish it of course. He was filled with anger. He stop teaching new lesson and give us 5 new homeworks. Then he ask a random student one stupid question about the lesson that had been taught months ago. After 3 student (include me) failed to give the perfect answer he was completely out of control. He annouced that there would be no more teaching if any of us failed this damn quick test. Anyone feel uncomfortable about this can stay at home. He said he didn't want to teach student who disobey him.

    Mother fucker.

  • Sao mẹ hay càm ràm thế nhỉ?

    Không hiểu sao mình ghét cái tiếng càm ràm đấy quá đi mất, nghe nhức cả óc. Chuyện có gì đâu mà cứ càm ràm suốt, đụng gì cũng nói được. Chán ơi là chán, trời ơi là trời, nhức đầu quá !!!!!!!!!

  • Blog có trên 1000 lượt truy cập rồi.

    Con số này nhỏ quá không nhỉ?
    Với mình thì không quan trọng mấy, blog vắng thì mình được riêng tư, blog đông mình được hãnh diện, đằng nào mình cũng không bị thiệt.

    Dạo này mình bỗng đâu ra ghiền đọc truyện tranh. Lạ nhỉ, gần mấy năm rồi không còn đọc truyện vậy mà giờ lật mấy cuốn truyện cũ ra lại thấy ghiền, khó hiểu thật. Mà dạo này bài vở ít dần nhỉ (chắc tại gần 20/11) lớp học thêm thì ít người nên bị giải tán, thời gian rảnh bỗng nhiều lên, luyện truyên càng dữ dằn, không biết là vui hay buồn, hoạ hay phúc đây

  • Bài văn gây xôn xao thành phố Vinh.

    Hôm nay tạt ngang trang Tuổi trẻ online thi thấy cái này:
    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=171397&ChannelID=13
    Bài văn của một học sinh chuyên toán, ở thành phố Vinh.
    Dù nói cho đúng thì chính mình cũng có thể thấy cấu tứ và từ ngữ của bài văn chưa xuất sắc, chắc do chuyên toán nên khôn bằng chuyên văn được (có điều hay hơn mình viết một tí), nhưng dù sao thì phần nội dung của bài văn vãn đáng đọc. Cảm xúc chân thật trào dân từ tận đáy lòng một người con ngoan, ghi lại sau này ngồi ngẫm chuyện người mà tự vấn lại ta. …

    Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

    Bài làm:

    Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

    Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

    Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

    Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

    Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

    Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

    Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

    Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

    Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

    Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

    Lời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:

    “Em là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động.

    Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.

    Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời”.

    Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

    Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

    Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

    Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

    Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

    Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

    Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

    NGUYỄN THỊ HẬU
    (Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An)

  • Nghe sư thuyết pháp cũng hay hay.

    Tự nhiên không biết mẹ kiếm đâu ra mấy đĩa CD ghi âm mấy bài thuyết pháp của nhà sư (hình như là Chân Quang thì phải), đem về nghe ngày nghe đêm, làm mình cũng phải nghe ké.
    Kể ra thì nghe cũng hay hay, ông sư nói cũng thu hút, thỉnh thoảng có pha trò nữa nghe cũng vui, cũng ý nghĩa, chí ít thì bài nói đó cũng hay gấp trăm lần bài văn của mình.
    Ngặt nỗi lúc nghe mình toàn ở trần mặc quần đùi đi qua đi lại thôi, hổng biết có mắc nghiệt chướng gì không đây …

  • Ơn nghĩa sinh thành.

    Sống trên đời, ai cũng có mẹ, có cha. (bây giờ thụ tinh nhân tạo được chứ chưa nhân bản vô tính người được).
    Dù cuộc đời sao dời vật đổi nhưng giá trị của chữ hiếu thì không bao giờ thay đổi. …

    Gần đây báo tuổi trẻ có khởi đăng một loạt ký sự nhiều kỳ
    Ơn nghĩa sinh thành
    Tạm gác lại những câu chuyện ly kỳ, những phóng sự kịch tính, đọc loạt ký sự này ta như tìm thấy một góc khuất nào đó trong tâm hồn mình. Ta tự nhìn lại bản thân, nhìn lại cách cư xử của mình. Liệu ta có là hiếu tử hay không, đã bao lâu rồi chúng ta không nghĩ về chữ hiếu, chúng ta đã thể hiện chữ hiếu của mình được mấy lần?
    Mình không có khiếu viết văn nên có lẽ chẳng nên dông dài, tóm lại:
    Đây là một loạt bài rất đáng đọc.

  • Viết tiếp về lớp học “đoàn kết”

    Hôm nay, "lực lượng bảo an" đã dẫn "bao bố" lên lớp mình nhận mặt. 4 chiến sĩ đã được dẫn về bót xét hỏi. Tình hình là "sĩ khí" đang lên rất cao, lúc ra về "quân đội" đã được tập hơn sau khi thám báo cho biết địch tập trung gần 4 lính ở trước cổng, báo hại lực lượng bảo an phải dọn hết ra cổng đứng, rõ khổ.
    Tình hình coi bộ sẽ còn căng đây …