Cũng không biết chọn tiêu đề gì cho ngày hôm nay, một ngày đi chơi với đám bạn trên Đại học. Cười, nói, chơi, giỡn, lần đầu đi xem film! Một ngày thú vị nhưng tối nay ta lại không vui mấy, project còn nhiều, người lại đang mệt mỏi, một tóm tắt không vui mấy cho một ngày đáng lý phải vui.
Tổng cộng hôm nay mình dùng hết bao nhiêu rồi nhỉ? 70k cho một chầu ăn sáng, nước, và một vé xem film. Lần đầu tiên xem film không ấn tượng mấy, so với HD720 và màn hình 19" thì film ngoài rạp cũng tương đương về độ nét, âm thanh tuy hơn hẳn ở nhà, nhưng ngoài rạp không thoải mái, không được tám (chắc tại mình ngồi ngoài rìa) không được tua đi tua lại theo ý thích. Về nhà mình lăng đùng ra ngủ đến 8h rưỡi tối 🙁 Vậy mà bây giờ ngồi trước đống code vẫn thấy oải oải, buồn buồn nản nản làm sao.
Ngày mai đi học toán, ngày mốt tranh thủ code thêm một tí chủ nhật lại bận nguyên ngày, sáng đi bộ đồng hành gì đó chiều lên Thủ Đức, thế là hết một tuần, mình trở thành người bận rộn từ khi nào thế nhỉ, bận vì công việc hay vì mình không biết sắp xếp thời gian 🙁
This evening I had a dream. Not a nightmare at least, a nice dream, the image is not very clear but it still nice. I saw her, and we made peace, be normal friend, again. I could do smiling and greeting without getting ignored. This was not the first time I dream something like that, sometime it made me happy, sometime sad, like this time.
I was bad, a noobie rockie screwed things up. But can't it revert back to the starting point? I was adviced to ignore it, such thing is was just a minor experience, and I can go on living. But somehow it hurt. I really don't know why it can still made me sad, such a long time already. The special feeling toward her has vannished! So why it still hurt? why?
Is it due to my pride? Is it my pride that hurt me when I face the fact that I have failed? I'm really not sure. I can accept that I have failed. When I friend of mine make a mockery about that failure I can tolerate (well, at least he hasn't make a real cruel mockery yet). But the feeling when say "hello" to her and getting ignored is damn hard and unbearable. I opt to avoid this by avoiding her, cowardic, I know, but… well don't know what to do, forget? really don't know what to do.