Mưa giữa đêm.

3h sáng. Code một tí, chọt một tí, test một tí, lỗi vẫn không hết. Cách tiêp cận và vốn kiến thức nông cạn của mình làm việc debug càng khó khăn hơn nữa. Buồn ngủ! Nản! lọ mọ xuống bếp lục tìm gì đó ăn rồi đi ngủ thì ngòai trời chợt sáng lóe lên. Một tiếng sấm dài và rền vang hơn bất cứ gì mình từng nghe. Hay là do màn đêm tĩnh mịch đã khuếch đại cái âm thanh hùng vĩ của tự nhiên đó lên.

Ngẩng mặt nhìn ra ngòai, trời vẫn còn khô ráo, ngọn đèn neon cao áp phía xa xa vẫn hắt ánh sáng vàng vọt của nó vào sau nhà không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng 6 cái quạt tản nhiệt của máy là gây ồn ào. Rồi bất chợt có tiếng mưa rơi. Mưa rớt lên cái mái hiên của nhà gần đó tạo nên một thứ âm thanh chói tai càng lúc càng inh ỏi. Chạy ra ngoài sào lấy đồ đang phơi chỉ vài giây mà mưa tạt ướt hết mặt mũi, lọ mọ sao làm rớt vài món nữa chứ.

Quay vào thấy mãy vẫn chưa tắt thế là ngồi bất giác type vài dòng vào cái giấc không giống ai này!
Theo đúng lịch mình đã lên thì hôm nay phải hoàn tất chương trình đề còn viết báo cáo cho xong luôn đồ án môn học này. Thế mà mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, chưong trình vẫn còn bị lỗi, tính năng vẫn còn thiếu, có lẽ còn lâu nó mới thành một chương trình hoàn thiện vàn nó còn cách mong đợi của mình khá xa, rất rất xa là đằng khác.

Nhìn lại quá trình làm việc tự thấy mình đã không lười. Đúng là mình chưa cày hết 100% công suất cho chương trình này, suy cho cùng vẫn còn nhiều môn khác, thế nhưng mình vốn vẫn nghĩ mình đã có thể làm tốt hơn thế nữa. Kém cỏi! Giữa thực tế và mong muốn cách nhau quá xa, mình vẫn còn kém cỏi về nhiều mặt, nói miệng thì bao giờ chẳng dễ hơn bắt tay vào làm. Càng học, càng ngồi kiểm nghiệm lại càng thấy mình kém cỏi. Hy vọng không phải tại sức ta đã lùi mà chỉ là do tầm nhìn ta đã tiến.

Thôi thì tạnh mưa rồi, cơn mừa đến trong khí thế của sấm chớp và giông gió, ào ạt trút rồi lại biến đi nhanh như chưa từng có. Có lẽ đã đến lúc dừng type đi ngủ thôi