Mình sưu tầm được bài này cũng lâu rồi, nhưng nó là lossless nên post lên hơi phê. Hôm nay bỗng dưng dâng cao cảm xúc nên ngồi type lại vào blog vậy.
Bài "Mẹ" của nhà thơi Đỗ Trung Quân do nghệ sĩ Thái Hoà ngâm:
Con không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Ai níu nổi thời gian !
Ai níu nổi bao giờ!
Con mỗi ngày một lớn lên, mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.Con không đợi một ngày kia có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mè
Hoa đẹp đấy cớ sao lòng hoảng sợ
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mìnhTa ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ.
Sống tự do như một cánh chim bằng.
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái,
có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngậm cả tâm hồn!
Đau khổ! Chia lìa! Buồn vui, hạnh phúc !
Có những bàn châm giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà ta vẫn cứ đem về thao thức làm thơ.
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ!
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi.
Ta mê mãi trên bàn chân rong rủi.
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng.
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân,
mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại!
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy!
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm!
Ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên.
Hôm nay anh đã bao nhiêu lần dừng lại bên phố quen,
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ sao lòng anh hoảng sợ.
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình!Bài thơ này xin thắp một bình minh,
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối.
Bài thơ như nụ bạch hồng,
con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
Con cài sẵn cho tháng ngày đã tới!!
Con cài sẵn cho tháng ngày đã tới!!!