Thời gian cứ đề đều trôi như mình lại cảm giác như nó đang dồn dập nhanh dần lên vậy. Lúc này tâm lý tương đối là ổn định hơn rồi, không đến nỗi bồn chồn bất an nhưng hồi hộp thì vấn còn. Biết làm sao được, kỳ thi quan trọng nhất mình từng dự mà mình lại không được rớt, hồi hộp cũng phải. Hy vọng từ nay đến lúc thi sẽ đỡ hơn.
Ngày mai là ngày cuối mình còn lên trường luyện thi (mình luyện thi ngay tại trường phổ thông luôn cho có bè có bạn). Vậy là sau ngày mai mình sẽ không còn phải mài quần trên ghế nhà trường nữa rồi. Chưa biết có tới được giảng đường hay không nhưng đời học sinh có thể xem như đã kết thúc.
Hít một hơi dài,
Ngoái nhìn quá khứ,
kỷ niệm vui buồn,
nhớ nhung lưu luyến.
Mới đó mà đã 12 năm, nhanh thật. Thời gian cứ trôi, sao dời vật đổi, quãng đời học sinh dần lui vào kỷ niệm, ngẩng đầu nhìn tới tương lai, cả quãng đường dài đang đợi. Kỳ thi này như cánh cổng chắn ngang đường, phía sau nó là chân trời mở rộng, đang dài đời ta đi, gian nan chờ ta vượt. Thu hết tự tin ta bước tới, mọi việc còn đợi ở tương lai.