8 tháng 7, 2009.

Chẳng biết đặt tiêu đề gì cho entry này, chỉ là những ưu tư hiện lên trong đầu.

Bác Lan hàng xóm của mình dạo này yếu lắm rồi. Hai nhà sát vách nhau, từ khi mình còn nhỏ xíu, mình cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu năm rồi. Bác là bạn thân của mẹ, nói chính xác thì phải là bạn vong niên mới vì bác thua bà ngoại có vài tuổi thôi. Mọi người trong xóm gọi bác là cô, còn mẹ gọi là chị. Mấy đứa nhóc trong xóm gọi bằng bà, còn mình gọi bằng bác.

Nói thật ra thì hai nhà thân với nhau chủ yếu là thân qua mẹ mình. Tính bác khó, chi ly cẩn thận, mình lại ẩu tẩ bộp chộp nên cũng ít dám qua nhà bác chơi, vì thường là bị đuổi về, bác cũng ít lại bên này vì bác sợ anh mình. Thế là chỉ có mẹ qua nhà bác. Thi thoảng mình mới bị biệt phái qua đó mua đồ tạp hoá, chuyển đồ cho mẹ hoặc bác nấu món gì ngon lại thì đem qua bên nhà mình vậy thôi.

Gia cảnh bác chẳng khá giả gì, lận đận là đằng khác. Ông Tư chồng bác ("ông" lại là chồng của "bác" 😀 biết sao được, gọi quen vậy rồi) đã mất trước đó rồi. Ông hơn bác cả giáp, đến nỗi mình cũng không nhớ ông làm nghề gì. Chỉ biết khi mình bắt đầu nhớ thì ông cứ bệnh rề rề và ở suốt trong nhà trong, mình lại chẳng mấy khi đi quá cái phòng khách nên hiếm khi gặp ông. Cả nhà sống nhờ vào mấy đồng lương hưu và quầy tạp hoá, thường xuyên thi đua với nhà mình danh hiệu "gia đình khó khăn nhất xóm". Rồi khi ông bỏ bác ra đi vì bệnh ung thư tiền liệt tuyến, suất lương hưu cũng mất. Cả xóm giúp bác ngăn căn phòng ngày trước ông nằm ra thành phòng cho thuê, nhà 30 mét vuông ngăn cái phòng chiếm 1/3 nhà nhưng chừa lối đi, còn lại cũng chỉ được 7-8 mét vuông là cao, tiền thuê cũng vừa bằng khoảng lương hưu của ông.

Con trai 2 bác, anh Hải, bị chậm phát triển từ nhỏ. Mình cũng chẳng biết cụ thể là bị gì, chắc là một dạng tự kỷ nhẹ. Anh không được sáng dạ cho lắm, tay chân hơi vụng, mọi người trong xóm trách 2 bác bảo bọc anh quá nên bệnh anh không hết được mà cứ nặng thêm, chẳng biết đỡ đần cha mẹ. Thôi thì mình không bình luận việc này, chỉ biết anh đánh cờ khá giỏi, nhưng tiếc là không được phi thường xuất chúng như film rain man, tiền thưởng giải vô địch cấp quận thì thấm vào đâu so với một miệng ăn. (Hic, nhắc tới đây lại nhớ lúc mẹ kêu mình là vô dụng)

Hồi đó nghe nói bác xinh đẹp nhất nhì trong vùng (cái hồi đó này chắc còn chưa có mẹ mình chứ đừng nói mình), không biết việc đó có góp gì vào sự khó tính và hay tự ái của bác không. Nhưng nói cho cùng bác là người hiền lành và sống có tình nghĩa. Mấy lần gia đình mình và mấy nhà khác trong xóm có chuyện bác đều sang hỏi thăm giúp đỡ, của ít lòng nhiều.

Bác cứ sống như thế, đều đều và lặng lẽ, giữa cái thành phố xa hoa náo nhiệt và ồn ào này thì cảnh nhà bác (và nhà mình nữa) vẫn cứ êm đềm trôi. Thậm chí nó tĩnh lặng đến nỗi đôi lúc mình quên mất bác đang là người "thấy tập cổ lai hy". Bác không còn khoẻ mạnh như thời trẻ, dáng bác hom hem gầy yếu nhưng lạ là không có bệnh tật gì. Thậm chí đi khám tổng quát bác sĩ còn kết luận sức khoẻ hoàn toàn bình thường. Một người cao tuổi như bác vậy hẳn là niềm vui rất lớn. Cho đến một tháng gần đây, bác bỗng nhiên than bị trầm cảm, biếng ăn và giờ là suy nhược cơ thể nặng. Nhìn bác gầy xác xơ, môi lắp bắp, người thở từng nhịp từng nhịp nặng nề. Một cái gì đó cứ lởn vởn trong suy nghĩ của mình. Con người sao mà nhỏ bé thế. Người ta đến rồi người ta đi, 70 năm cuộc đời, nhẹ nhàng như mây khói, biết rồi đây ta có là gì trên cái đường đời khốc liệt này? Con người sinh ra khát khao được làm một cái gì đó đáng để đời, rồi những người đã làm được cái gì đó ấy lại mong muốn về "vui thú điền viên". Bác đã có một cuộc sống êm đềm thật sự, trong tình cảm xóm giềng thân thiết hiếm hoi giữa chốn thị thành này. Nhưng liệu khi thấy bác bây giờ có ai nghĩ một cuộc sống êm đềm là sẽ tốt. Không biết những người đang muốn vui thú điền viên sẽ nói gì với trường hợp của bác?

Còn mình, mình sẽ nói gì đây?