Nếu như mọi năm thì giờ này mình vui lắm, hè rồi mà, khỏi phải đi học, khỏi phải thấy lại những gương mặt kỷ luật sắt của giáo viên. Nhưng năm nay thì khác, khác xa lắm. Mình chẳng tìm ra được lý do gì để vui cả, lòng mình cứ ngổn ngang, mình muốn viết thật nhiều nhưng cũng chẳng biết phải viết gì ra đây.
Buồn, một cái buồn miên man, vô định, cái buồn khó diễn tả, không phải là sự đau buồn xé ruột xé gan nhưng cũng đủ làm ta có những lúc bần thần.
Vậy là hết năm học rồi, không còn ngày hai buổi sáng trưa vác cặp chạy hùng hục đến trường nữa, không còn những giờ ra chơi ngồi tám chuyện, chạy giỡn, bông đùa, cưòi vui thoải mái. Kể sao cho hết những kỷ niệm đẹp mình đã có trong năm qua, những lúc cầm bong bóng nước đi chọi bạn bè, những lúc kéo nhau ùn ùn đi xem đánh lộn. Xa! Xa hết rồi! Lòng mình bây giờ thấy trống trải quá, không còn hàng núi bài tập đang chờ, mình thấy thiếu một cái gì đó, cái mà ngày xưa mình không thích chút nào thì giờ đây mình thèm quá.
Hai ngày nữa, hai ngày nữa thôi là mình thi tốt nghiệp rồi, thi xong thì sao, bạn bè mỗi đứa một nơi, ĐH mỗi đứa mỗi đăng ký, luyện thi mỗi đứa một chổ, Phone nó đây, nick nó đây, blog nó mình cũng có đây, nhưng những thứ đó làm sao bằng được những giờ ra chơi ngồi nói chuyện với nhau đưọc, công nghệ có phát triển cũng đâu làm sao lấp đầy khoảng cách. Xa thầy xa bạn, trước mặt mình giờ đây chỉ còn lại kỳ thi chí quan trọng và cả một khoảng đời mênh mông nhưng trống vắng.
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn
Chế Lan Viên đã viết thế từ 50 năm trước nhưng giờ mình mỡi cảm được nó. Khi ta còn ngồi đó lớp học thật bình thường, những thằng bạn mỗi đứa một tính, có đứa ta ưa, có đứa ta ghét, nhưng giờ đây xa nó rồi thì sao mà nhớ quá thế này. Ôi nhớ quá 12A6 ơi, Nguyễn Thị Diệu ơi! Nhớ, nhớ quá!
Tôi xin chúc các bạn và chúc cả tôi nữa sẽ biến được nỗi buồn thành sức lực, nỗi nhớ thành thông minh, hãy thi thật tốt, đậu thật cao, làm thật giỏi. Mong sau này vào ngày họp lớp tất cả chúng ta sẽ sum vầy cùng kể nhau nghe những câu chuyện thành đạt của mình.