Bây giờ là những giờ đầu tiên của ngày 25/6/2007. Thời gian đã rất cận kề rồi. Ngày 4/7 (trùng với quốc khánh Mỹ nhỉ 😀 ) Mình sẽ bước vào kỳ thi quan trọng nhất của một học sinh trung học. Kỳ thi tuyển sinh Đại học, Cao đẳng.
Lo! Lo quá! Bây giờ mà kiến thức mình vẫn còn lèn èn lắm. đề toán làm bài được bài không. Đề hoá đề lý chưa khi nào được tới 7.5 điểm. Mà đó là đề giỡn chơi thôi đấy, đến khi thi chính thức còn bao yếu tố phải tính đến: tâm lý hồi hộp này (ai mà không hồi hộp thì kẻ đó là :devil: chứ hổng phải người rồi), không khí căng thẳng này, giám thị kè kè này, ngoại cảnh chi phối này. Lúc đó thì tự tin ra đi, bối rối ở lại. Kiểu này thì dám rớt chổng vó lắm ấy chứ, mà rớt là TIÊU.
Đợt thi này sẽ là cuộc đấu vô cùng khốc liệt. Lòng mình sao cứ rối bời thế này, mình sợ cái ngày đó. Cảm giác bây giờ phải diễn tả thế nào nhỉ. Nó giống cái ngày xa xưa còn bé lần đầu bị mời phụ huynh lên trường nghe mắng vốn vậy. Lúc đó mình mong giờ học cứ dài vô tận (mặc dù mình ghét ngồi học thấy mồ, chỉ muốn về nhà chơi) mình sợ phải về nhà đối diện với mẹ, cái cảm giác thật khó chịu bất an. Giờ cũng y như vậy. Mình muốn đậu vào trường đại học, mình thèm khát niềm vui cầm giấy báo trúng tuyển đi khoe với mẹ. Nhưng mình lại sợ kỳ thi, mình muốn giây phút này dài ra mãi, để ngày thi thật xa, mình sợ phải đối mặt với đề thi hóc búa, với giám khảo mặt ngầu (chắc giống mặt này nè :troll: ).
Ôi chu choa ơi, sao mà khó chịu thế này. Có khi mình muốn vất sách vở sang một bên chơi game cho nó nhẹ đầu, nhưng chơi xong lại thấy mặc cảm tội lỗi, bị nỗi sợ thi rớt dày vò. Thật chẳng biết làm sao.